Friday, August 30, 2013

Sự ngu dốt lõa lồ nằm đợi cái ác.

Sáng nay , tôi đọc được một thống kê khá thú vị như sau: Số tiền Mỹ bỏ ra cho 2 cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan vào khoảng 1350 tỷ đô la Mỹ, số tiền này đủ để xóa đói giảm nghèo cho toàn thế giới trong 10 năm, thông tin này đi kèm với một lời bình khá teen : "Thế giới cần một Việt Nam thứ 2 để cho Mỹ ăn hành!"

Thật ra thì số tiền Mỹ bỏ ra cho 2 cuộc chiến này nằm vào khoảng 6000 tỷ đô la chứ không chỉ là 1350 tỷ, thông tin này được tiết lộ trong bản báo cáo dài 21 trang của trường Đại học Harvard về hậu quả của cuộc chiến tranh tại Iraq và Afghanistan đã tác động tới ngân sách tài chính tương lai của nước Mỹ như thế nào.

Theo đó, Mỹ đã chi gần 2000 tỷ USD chi phí trực tiếp. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của tổng tổn phí chiến tranh. Chi phí lớn nhất, theo báo cáo, là 4000 tỷ USD chi trả tiền chăm sóc y tế và trợ cấp tàn tật nhưng vẫn chưa được thanh toán cho các cựu chiến binh. Ước tính, trong tương lai, khoảng 2,5 triệu lính Mỹ sẽ nhận được các khoản tiền hỗ trợ này.

Nguồn : The Financial Legacy of Iraq and Afghanistan: How Wartime Spending Decisions Will Constrain Future National Security Budgets

Có một số điều chúng ta có thể nhận định từ thông tin trên :

- 6000 tỷ đô la đó là ngân sách nhà nước, tức tiền thuế của người dân Mỹ.
- Hàng ngàn con em của người dân Mỹ đã chết trong 2 cuộc chiến đó.
- Hàng trăm ngàn người dân Iraq và Afghanistan đã chết trong và sau cuộc chiến
- Tất cả những gì còn lại là một đống đổ nát và sự hỗn loạn toàn diện cả về kinh tế lẫn chính trị xã hội ở 2 quốc gia này.
- Người được lợi sau cùng là các đại tư bản vũ khí - công nghiệp của Mỹ.
- Cho dẫu không phát động 2 cuộc chiến đãm máu và hao tốn này, thì cũng không có chuyện số tiền đó được dùng để xóa đói giản nghèo đâu.

Điều mà chúng ta rút ra được là gì ? Là lợi ích của nhóm nhỏ các đại tư bản đang được thượng tôn, nó chà đạp lên quyền sống và ý nguyện hòa bình của toàn nhân loại. Cái ác đang hoành hành.

Lời bình "Thế giới cần một Việt Nam thứ 2 để cho Mỹ ăn hành!" cũng như là một sự bày tỏ phẫn nộ trước sự lấn lướt của cái ác, và chúng ta cần một sự kháng cự mạnh mẽ. Thế nhưng, điều đáng buồn, khi tôi đọc được thông tin trên thì cũng là lúc tôi đọc được các ý kiến bình luận nguyên văn như sau :

- Thớt (người đưa thông tin) ăn cứt hay gì mà nói chuyện ngu vậy, VN có gì mà đòi đánh Mỹ, Chẳng qua nhờ thời thế nó mới thua mình, đừng có mà sống mãi trong hào quang như thế. 
-  Ngay từ đầu bị Mỹ đập vỡ mặt ra....thằng là thắng KHÁNG CHIẾN....đếch phải solo mà thắng....thằng thớt ảo tưởng vãi.... 
- Thắng rồi giờ thì sao? ngồi ngửa tay xin tiền nó... đời nào thằng thắng lại xin tiền thằng thua? không thấy nhục à ?
Trong giây phút tức giận tôi đã thốt lên "đây là tận cùng của sự ngu dốt" và tôi đã muốn "tuột quần nó ra kiểm tra mông của nó xem não nó được cấu tạo bằng gì". Lúc này dù đã bình tâm, nhưng tôi vẫn muốn viết một bài, không phải vì "chấp nhặt trẻ trâu" mà vì tôi thấy đấy là "sự ngu dốt đang lõa lồ nằm đợi cái ác đến cưỡng hiếp".

Xưa có câu "Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa", trong mọi việc ai có đủ 3 điều đó và có khả năng nắm bắt chúng thì người đó sẽ thành công. Trong việc dụng binh nó lại càng quan trọng, bởi sai sót là máu người sẽ đổ xuống nhiều hơn bội lần.

Ngày nay, các bạn trẻ lớn lên trong hòa bình, dập da chảy máu chút đỉnh đã kêu cha khóc mẹ, than vãn cả ngày lẫn đêm nên không biết được "máu đổ" trong thời chiến nghĩa là gì. Từ đó mà sinh ra coi thường chữ "thời" (thiên thời), họ cho rằng "thắng nhờ thời" là may mắn chả có gì vẻ vang, không biết rằng, nhận ra và nắm bắt được chữ thời ấy cần sự tài trí thế nào, tiết kiệm, cứu vãn được bao nhiêu là xương máu, tiền của và thời gian. Thắng nhờ tài trí lại còn bớt đi được sự hi sinh, không vẻ vang bội phần sao ?

Trong trường hợp trên, tôi không biết bạn trẻ đó nhắc đến chuyện "nhờ thời thế nó mới thua mình" có nghĩa là gì ?

Còn theo tôi được biết,  Chiến tranh Việt Nam đã thành một chương buồn trong lịch sử của họ. 5 đời Tổng thống Mỹ với 4 chiến lược chiến tranh lần lượt phá sản. Quân đội Mỹ giảm hẳn hoạt động tại nước ngoài trong suốt 15 năm, cho tới khi Chiến tranh Vùng vịnh nổ ra.

Ngoài 58.220 lính chết và 305.000 thương tật (trong đó 153.303 bị tàn phế), rất nhiều lính Mỹ trong số 2,7 triệu lính từng tham chiến tại Việt Nam mắc các chứng rối loạn tâm thần, thông thường được gọi là "Hội chứng Việt Nam".Sự cay đắng của các cựu binh tuổi thanh niên này góp phần tạo nên Hippi, một trào lưu đầy nổi loạn, bất cần đời trong giới trẻ Mỹ trong suốt 20 năm. Nhiều năm sau chiến tranh, hàng chục vạn quân nhân và cố vấn Mỹ đã bị ung thư do đã tiếp xúc với chất độc da cam.

Nền chính trị và mối liên kết giữa chính phủ và người dân bị chia rẽ nghiêm trọng. Hoa Kỳ đã tốn 676 tỷ đô la cho cuộc chiến (tính theo giá trị đô la của năm 2004 chưa tính các khoản chi tiêu gián tiếp khác, chỉ đứng sau chi phí của Mỹ trong Chiến tranh thế giới thứ hai (1.200 tỷ đô la, tính theo thời giá năm 2007).

Nếu đem so sánh giá của chiến tranh Việt Nam với các chương trình có tính chất tiêu biểu mà chính phủ nước Mỹ đã thực hiện, thì Việt Nam vẫn nổi lên một lần nữa là một trong những công cuộc đắt tiền nhất trong lịch sử nước Mỹ. Toàn bộ hệ thống đường sá giữa các bang chỉ tiêu tốn 53 tỷ USD (năm 1972), chương trình vũ trụ đưa người lên Mặt Trăng của Mỹ cũng chỉ tốn 25 tỷ USD. Sự hao tổn chiến phí này đã làm thâm hụt ngân sách tăng cao, góp phần đẩy Mỹ vào một thập niên suy thoái kinh tế đầy u ám.

Về phía Mỹ mà nói, họ thua vì họ không thể tiếp tục chứ chẳng có thời thế nào ở đây cả.

Định nghĩa của chiến thắng là gì? Theo tôi "Trong một cuộc chiến, kẻ nào thực hiện được mục đích của mình đến cùng thì đó là kẻ chiến thắng". Mỹ qua Việt Nam hòng chia Việt Nam làm hai biến miền Nam Việt Nam thành một quốc gia phụ thuộc theo kiểu "thực dân kiểu mới" (hay theo cách nói của Mỹ là để "ngăn làn sóng Cộng Sản" ), dù với mục đích nào thì Mỹ cũng đã thua. Còn nhân dân Việt Nam với ý chí thống nhất đất nước, giành độc lập mạnh mẽ cuối cùng đã thực hiện được, phần thắng thuộc về nhân dân Việt Nam.

Chính Mỹ và thế giới cũng thừa nhận rằng Mỹ đã thua trong cuộc chiến này, thì không hiểu sao con dân Việt Nam lại khóc thảm đòi phần thắng cho Mỹ như thế.

Chiến tranh không đơn thuần là lấy súng bắn nhau (tức "solo" như một bạn trẻ có nói), nó đòi hỏi sự mưu trí, dũng cảm ở không chỉ chiến trường mà còn trên nhiều mặt trận khác (hậu phương, ngoại giao), trên chiến trường, trong kháng chiến chống Đế Quốc Mỹ, chúng ta đã xác định ngay từ đầu là "trường kỳ kháng chiến" thực hiên "chiến tranh nhân dân", so sánh tương quan lực lượng, chúng ta chọn lối đánh du kích làm chủ đạo, bên cạnh đó không thiếu những trận ta tiến công một cách "chính quy", như các trận Khe Sanh, Chiến Dịch Hồ Chí Minh ... . Đó là sự mưu trí của quân và dân ta.

Ngày nay các bạn trẻ chìm ngập trong những AoE, Warcraft, LoL hay DotA nên cứ cho rằng phải "solo" mới oai, phải "solo" mới mạnh, phải "solo" mới thắng vinh quang. Nói đến "solo" sao không bảo Mỹ đừng ném bom, đừng rải chất độc da cam ?

Sau khi thống nhất đất nước, một lần nữa, Việt Nam muốn hàn hắn và thức đẩy mối quan hệ với Mỹ, nhưng Mỹ không chỉ khước từ mà còn cấm vận Việt Nam cho đến năm 1995, từ đó đến nay, quan hệ hai nước không ngừng được cải thiện, 2 tổng thống Mỹ đã sang thăm Việt Nam và 2 chủ tịch nước của Việt Nam đã qua thăm Mỹ.

Vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế ngày càng lớn mạnh, đó là điều không thể chối cãi, Việt Nam mong muốn làm bạn, làm đối tác với tất cả các nước và tất nhiên là với cả Mỹ. Thế nhưng mối quan hệ song phương giữa Việt Nam và Mỹ vầ thường bị một số người Việt hẳn hoi dè bỉu với cụm từ "ngửa tay xin tiền không biết nhục".

Trong bài TƯ DUY NHƯỢC TIỂU CỦA BỘ PHẬN NGƯỜI VIỆT tôi có viết :

Ngày nay, trong các mối quan hệ đều là Win - Win, nước nào cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của mình. Để hợp tác với nhau, các bên phải chỉ ra được lợi ích cho nhau. Mỹ mang lợi ích cho VN và VN mang lại một lợi ích tương đương cho Mỹ, thế việc gì ai phải lụy ai ? 
Mỹ viện trợ phát triển kinh tế cho Việt Nam, tất nhiên Việt Nam phải chỉ cho Mỹ lợi ích tương đương cho khoản viện trợ đó, "xin cho" làm gì tồn tại trong mối quan hệ của 2 quốc gia. Muốn thành cường quốc thì trước hết phải tư duy như cường quốc, phải ý thức rằng chúng ta bình đẳng với tất cả các nước. Tư duy nhược tiểu sao cứ đòi đất nước thành cường quốc sao được ?

Ai đó đã nói "sự ngu dốt là mảnh đất màu mỡ cho cái ác hoành hành" quả thực rất đúng, với nhưng sự ngu dốt không cần che đậy, ngu dốt lỏa lồ như kể trên thì chẳng khác gì mời gọi cái ác đến cướng hiếp và tận hưởng ?

Chính những cái đầu hời hợt như thế này sẽ làm hại đất nước trong tương lai, không xa đâu.

5 comments:

  1. Chính những thằng ngu đó mới phải nhục vì chúng nó ngu đến mức đó. Và bố mẹ chúng mới phải nhục vì không biết dạy nó.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chơi game, chém gió, tán gái, có thời gian đâu mà đọc sách :v

      Delete
  2. Đcmn, đám vong bản ba vạn chín nghìn./

    ReplyDelete
  3. Mình đã bắt đầu để ý blog bạn từ bài viết này, giờ đọc lại thấy có vài điểm lại không ổn.
    Mỹ đã từng nói "với chúng ta" rằng ở VN, họ thắng tất cả các chiến dịch nhưng lại thua cả cuộc chiến. Và chúng ta lấy làm hãnh diện lắm, vì họ tô thêm cho chúng ta những gì chúng ta đang tự hào. Nhưng họ không nói là dù họ thua ở VN nhưng họ đã góp phần làm CNCS ở Liên Xô sụp đổ, các ĐCS quay lưng với nhau, họ không nói. Vậy tại sao trước mặt họ, chúng ta ko ngừng việc vỗ ngực nói chúng ta đã thắng và họ đã thua bằng việc nói rằng chúng ta đã có những thất bại nhất định, vì dù sao chúng ta cũng chỉ là nước nhỏ, là nước cờ của các nước lớn mà thôi
    Còn các bạn trẻ nói lên bất đồng ý kiến mà bạn tô red lên là vì chúng ta đã khiến họ làm vậy, ta luôn tung hoa, tô màu lên những điều chưa hẳn là thật và điều này khiến họ muốn phản biện lại. Thế thôi, không có gì mà bạn phải tức giận mà tuột quần ai cả.

    ReplyDelete