Saturday, July 12, 2014

[Truyện Viễn Tưởng] HẢI CHIẾN HOÀNG SA 2041 - Part 6

- Chúng tôi là cảnh sát biển Việt Nam, chúng tôi đến để đón nhưng ngư dân Việt Nam bị các bạn bắt giữ hôm 12 - 7 - 2041, đề nghị thả người của Việt Nam. Over.

- Việc thả người chưa được thông qua, yêu cầu không được chấp thuận, một lần nữa đề nghị các tàu rút ra khỏi vùng biển của Trung Quốc. Over.

"Tất cả giữ vị trí và đội hình, đề phòng đâm va"

- Chúng tôi nhắc lại, đây là vùng biển của Việt Nam và chúng tôi không đi đâu cả khi những ngư dân chưa được thả. Over.

- Một chiếc hải cảnh đang lao thẳng vào mạn thuyền 9782. - Tuấn hét lên -

Hiển túm lấy bộ đàm nội bộ.

- Đề nghị 9782 giữ vị trí, chúng tôi sẽ yểm trợ.

- Kế hoạch là gì? - Tuấn hỏi gấp -

- Kẹp mạn tàu và bắn lưới.

Tàu của Hiển bẻ lái tăng tốc lao lên toan đón đầu tàu hải cảnh Trung Quốc, Tuấn và một vài đồng đội đã sẵn sàng với súng bắn lưới ở đuôi tàu.

- Hương vào trong ngay, nguy hiểm! - Hiển gằn giọng.

Hương quay phắt lại nhìn Hiển, lửa trong ánh mắt.

Hương lấy cáp vòng qua người rồi cố định mình với mạn tàu. Lại quay qua nhìn Hiển. Hương cười. Hiển đầu hàng:

- Đổi kế hoạch. Đâm có điểm dừng vào mũi tàu.

- Sao? - Tuấn thảng thốt.

Hiển hất hàm về phía cô gái ngang bướng bên mạn thuyền. Tuấn tỏ ra ngán ngẩm.

* * *

- Thấy gì không? - Đỗ Cường hỏi Tiến Minh

- Hình như đang có đụng độ ngoài biển.

- Theo kế hoạch là thế.

- Kế hoạch?

- Phải rồi, kế hoạch.

Đỗ Cường gọi các đồng đội tập hợp, anh hỏi:

- Anh em áng chừng bức tường thép gai này cao bao nhiêu?

- Khoảng 4 mét rưỡi anh à?

- Như vậy cần "thang người" năm mét.

- Thang người ư?

- Chẳng phải các cậu đã luyên tập để làm thang người mười mét rồi hay sao?

- Ý bọn em là anh tính chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây sao?

- Không phải tất cả chúng ta, mà là chỉ nhóm 3 người thôi.

- Nhưng để làm gì?

- Những động tác hôm trước các cậu nhớ cả rồi chứ?

- Đến lúc rồi sao anh?

- Chưa nhưng sắp rồi.

- Vậy em sẽ đi.

- Em nữa.

- Không phải cậu, Tiến Minh à. Anh cùng Tùng và Hào sẽ đi, nếu bọn anh bị bắt, cậu thay anh chỉ huy anh em.

* * *

Phillipin có bão lớn, trong lòng Hoàng có bão lớn. Chưa bao giờ anh cảm thấy nôn nóng như vậy, dẫu lý trí anh hiểu rõ chỉ khi thời cơ đến, chỉ khi có lệnh thì mới được hành động.

Việt Nam đã bí mật đàm phán với Phillipin về kế hoạch hiệp đồng trên biển, Việt Nam muốn Hoàng Sa, Phillipin muốn bãi cạn Scarborough. Sứ mệnh của các tàu chiến Việt Nam trong lần sang Phillipin lần này là đánh vào phía đông Hoàng Sa khi có lệnh.

Hoàng nôn nóng, phần nhiều là vì lo lắng, anh sợ rằng cơ bão lần này có thể làm lỡ hết kế hoạch, anh ghét việc phó thác mọi chuyện cho những thứ may rủi, mặc dù anh thấu hiểu "thiên thời" có vai trò thế nào.

Bão có mắt bão, Hoàng cũng có khoảng lặng của riêng mình, anh nghĩ về mẹ, về vợ về con mình. Ngày đi anh đã không nói với họ anh yêu họ nhiều đến thế nào, anh sợ điều đó làm họ nghĩ rằng anh đang đi đến nơi nào đó quá xa.

"Bão đang di chuyển với tốc độ nhanh theo hướng Tây - Tây Bắc, gió giật rất mạnh mang theo mưa lớn và sấm chớp, mắt bão có đường kính khoảng 40km"

- Mắt bão à? - Hoàng lẩm nhẩm -

* * *

4 chiếc tàu vận tải cỡ lớn mang theo 100 trăm phi công cùng một trăm tiêm kích đã sãn sàng khởi hành từ Trường Sa đi về Đà Nẵng để đúng với lịch trình trong thông cáo.

Đó là thế hệ tiêm kích do Việt Nam cải tiến với vật liệu cực nhẹ, động cơ phản lực cực mạnh và bình nhiên liệu lớn, tất cả các cải tiến đều nhằm một mục đích thích ứng với đường băng 80 mét.

Đường hầm để đưa người và máy bay vào tàu thông với âu tàu đã được xây dựng từ rất lâu, nó đảm bảo bí mật một trăm phần trăm cho đợt di chuyển quân lần này.

Thiếu tá Ngân hài lòng về tất cả, ông ngắm nhìn sự hăm hở của các chiến sỹ trẻ, những ánh mắt chứa đựng cả thênh thang của bầu trời. Ngày mai, ngày kia, hay ngày kia nữa có thể họ sẽ tung tăng dạo chơi trên đó, theo một ý nghĩa nào đấy.

Hai mươi năm trước, ông cũng như họ, muốn nổ tung người khi được lệnh bay ra chi viện Len Đao rồi Gạc Ma, không huân huy chương nào huy hoàng bằng khoảnh khắc người lính chiến đấu vì đất mẹ, vươn những sải tay dài ôm đất mẹ vào lòng.

"Tự hào lắm khi được lang thang trên mảnh đất Mẹ hiền này và bảo vệ nó. Còn ai hạnh phúc hơn ta nữa. Trang sách của cuộc đời chưa mở cho ta, nhưng mới ghé mắt nhìn, ta đã ngây ngất cả người…"

* * *

Hiển, Tuấn và các đồng đội dường như chẳng có lấy một khắc để thở, đâm va và rượt đuổi, rượt đuổi rồi đâm va. Nhưng ở  đó quyết tâm là vô hạn, dũng cảm là vô hạn.

Hương đã sống trọn một ngày trong sự vô hạn đó, cô tập trung ghi lại diễn biến cuộc đụng độ nhưng không quên ngắm nhìn Hiển. Trước đây Hương đã không hiểu hết, cô đã không cố gắng để hiểu, người lính có những thiêng liêng không thể xếp lại dù họ cũng biết yêu.

Còn cô, cô luôn cứng đầu không bao giờ chịu nhún nhường.

"Tàu quân sự của Trung Quốc đã mở bạt che súng, đề nghị các đồng chí giữ xung đột ở chừng mực nhất định"

- Yêu cầu các tàu của Việt Nam rút ra khỏi vùng biển của Trung Quốc, nếu không chúng tôi sẽ bắn hạ. Over.

- Yêu cầu các tàu của Việt Nam rút ra khỏi vùng biển của Trung Quốc, nếu không chúng tôi sẽ bắn hạ. Over.

- Yêu cầu các tàu của Việt Nam rút ra khỏi vùng biển của Trung Quốc, nếu không chúng tôi sẽ bắn hạ. Over.

Hương lia máy về phía các tàu quân sự Trung Quốc.

"Bụp" "bụp"

Hương thấy Hiển cười.

* * *

Còn tiếp









1 comment: