(lưu ý : Truyện viết nhân chuyện những nhà "dân chủ" Đoan Trang, Phương Uyên, Hoàng Vi tố cáo an ninh hãm hiếp, sàm sỡ họ chỉ bằng mấy tấm hình, Đông Tuyền chỉ là nhân vật tượng trưng, truyện có vài chi tiết 18+ các bạn cân nhắc trước khi đọc)
Khi mặt trời đỏ hỏn như cái bánh rán treo đầu đỉnh núi, cũng là lúc khách điếm Trinh Nữ đông người nhất. Nằm ngay cửa ngõ thành Dương Thịnh, nên người đến trọ quanh năm không ngớt, toàn là thương lái thập phương hoặc người trong giang hồ hành tẩu ngang qua.
Đương lúc, ồn ả kẻ vào người ra, kẻ nói người cụng ly, kẻ nhồm nhoàm nhai người thư thả rít điếu cày, bỗng đâu một toán người hùng hùng hổ hổ đao kiếm đầy người, đằng đằng sát khí lao vào, chúng chia làm 2 nhóm chạy thành hai hàng rồi lại quây thành một vòng tròn lớn vây quanh bàn của một người.
Người đó tướng mạo tuấn tú khác thường, tuổi đời hẵng còn trẻ nhưng khí chất thoát tục, chàng ta vận một bộ đồ màu nâu nai nịt gọn gàng, từ lúc vào khách điếm, chỉ lặng lẽ gọi 2 món chay và một bình rượu nếp bình thản ăn uống mà chẳng để ý kế xung quanh, nay đám người kia bặm trợn vây quanh nhưng chàng vẫn coi như không.
Một tên trong đám ấy nộ khí, băm mạnh kiếm của hắn xuống mặt bàn, lúc này chàng trai trẻ kia mới ngước đầu lên nói :
- Các huynh đài đây, phải chăng đến tìm tại hạ ? Là muốn cùng tại hạ dùng rượu thưởng trà hay muốn nói chuyện với khoái đao của tại hạ cho khỏa khuây ?
- Đông Tuyền ! Người chớ nhiều lời, tên dâm tặc nhà người hãm hiếp sư tỷ muội của bọn ta là Đoan Trang, Phương Uyên, Hàng ... Hoàng Vi, bọn ta tìm người tận chân trời góc bể, không ngờ người ăn chơi hưởng lạc chốn này, mau theo bọn ta về chịu tội.
- Này các huynh đài, các huynh nói tại hạ hãm hiếp tỷ muội của các huynh liệu có bằng chứng gì không ?
- Tất nhiên có !
- Vậy mời các huynh trình ra !
- Thứ nhất, bằng chứng chính là lời của 3 muội muội của ta, muội muội của ta nói chỉ có đúng, không có sai. Thứ 2, chúng ta có kiếm thú y nổi danh họa lại tranh làm bằng chứng, người xem ở đây có tranh của cả 3 muội ấy, Hàng ... Hoàng Vi thậm chí còn chẳng mặc quận. Còn nghi ngờ gì nữa, chính ngươi hãm hiếp 3 muội ấy.
- Tại hạ thực chẳng còn lời nào để biện minh, chỉ muốn cho các huynh xem 3 bức họa, đây là ba con ái khuyển của nhà tại hạ, các huynh xem, con thứ 3 thậm chí còn chẳng có lông, chẳng hiểu sao gần đây chúng rủ nhau mang thai, trong số các huynh, ai chịu trách nhiệm ?!
- Ta không có - cả bọn nhón nháo đồng đáp.
- Vậy thì ta chịu rồi.
Nói đến đó, Đông Tuyền với thân pháp mau lẹ nhảy phóc một cái đã đứng ở ngoài cửa khách điếm toan cất bước đi. Đám người kia hoảng hốt quay lại, một tên trỏ kiếm hét lớn:
- Đông Tuyền, người chạy đâu ?
- Tại hạ xưa nay, đến đi vốn chẳng xin phép ai, huynh cản nổi tại hạ sao ?
Lời chưa dứt bóng người đã mất hút, đám người ở lại trố mắt nhốn nháo rồi tức tối bỏ đi ngay sau đó.
Thật là:
Tố người tà hạnh, mang tranh họa
Khẩu khí hung hăng : Quyết chẳng ngoa
Người mang tranh vẽ ba ái khuyễn
Hỏi tội do ai, nói chẳng ra.
********
Trăng đêm tròn vạnh, bầu trời xa tắp, Đông Tuyền nằm gác chân chữ ngũ trên mái nhà, đầu gối lên 2 tay, chàng nhớ lại chuyện ông Mạnh Tử.
Chuyện rằng, Mạnh Tử có một người bạn thân, hôm đó Mạnh Tử đến nhà chơi gặp lúc phu thê bạn mình đang mặn nồng ân ái, đương độ cao trào, vợ của người bạn nhìn ra cửa sổ thì thấy Mạnh Tử đứng ngoài trông vào, lấy làm thẹn, người vợ vỗ vai chồng mà rằng:
- Mạnh vào phu quân ơi!
- Uh !
- Phu quân, Mạnh vào !
- Uh !
- Mạnh, Mạnh vào, phu quân ơi !
- Uh !
- Phu quân, phu quân ... Mạnh vào ...
- Đệch ! Tạo hết sức rồi, mạnh mạnh cái *beep* ...
Mạnh Tử nghe thế ngỡ bạn chửi mình, cả giận, từ đó chẳng thèm vãng lai tới lui nữa, tình bạn thâm giao vì thế mà biến tan như mây khói.
Đông Tuyền lại nghĩ đến tình thế lúc chiều, khi mà cả đám ô hợp bao vây đòi lấy mạng chàng, chúng tố chàng hãm hiếp tỷ muội chúng là Đoan Trang, Phương Uyên, Hoàng Vi mà ớn lạnh cả người. Cả Đoan Trang, Phương Uyên, Hoàng Vi đều là môn đồ của Dân Chủ Huynh Đệ Hội, toán người ấy chắc hẳn cũng là người phái ấy, Dân Chủ Huynh Đệ Hội xưa nay vốn chẳng làm được gì lợi lạc cho giang hồ đồng đạo, cho bá tánh muôn dân, nhưng chuyện thị phi thì không thể không có mặt vì thế mà nhân sỹ võ lâm rất nhờn ghét, nay dính dáng đến chúng ắt phiền phức to.
Cảm thán rằng : Thế gian này phàm đụng đến nữ nhi đều rắc rồi, ta vốn muốn quên sự đời, ngao du sơn thủy tìm vui mà chẳng được ! Rồi chàng hạ quyết tâm đi tìm sự thật.
********
Nói là làm, sáng hôm sau, Đông Tuyền đã kịp đến kinh thành, chàng tìm đến Hoa Gia Trang, đi thẳng tới thư phòng, vừa tiếp đất ngay bậc thềm đã nghe tiếng:
- Đông Tuyền huynh hạ cố đến tìm ta đấy sao ?!
- Mãn Lầu tiểu đệ vẫn nhạy bén như xưa, thật đáng khâm phục.
Nói rồi liền đẩy cửa bước vào đặt một cái hộp lên bàn rồi đẩy về phía Hoa Mãn Lâu, số là Hoa Mãn Lâu tuy suốt ngày ở trong Hoa Gia Trang nhưng chuyện thiên hạ không gì là không biết, nguyên tắc của dị nhân nay là " nhất vấn, nhất bảo", hỏi một câu một món bửu bối, Đông Tuyền tuy là bằng hữu cũng không ngoại lệ.
Đoạn Hoa Mãn Lâu vạch hộp ra nhìn vào, miệng vừa cười vừa nói:
- Một mận, một nướng, một măng, một bình chuối hột, thiên hạ đúng chỉ có huynh mới hiểu ta.
- Vừa mua ở Nhật Tân tửu lầu, còn nóng đấy.
- Huynh muốn hỏi gì ?
- Đoan Trang, Phương Uyên, Hoàng Vi
- Tam Kiều của Dân Chủ Huynh Đệ Hội ?
- Tam Kiều ?
- Đúng, 3 người đó được mệnh danh là Tam Kiều, Đoan Trang tức là Hãm Diện Kiều, có chuyện rằng lúc vừa hạ sanh Trang Thị, mẫu thân cô ta khóc thét tới 3 ngày 3 đêm không ngừng chỉ khi phụ thân cô ta an ủi rằng: "thôi nào phu nhân, nhìn hoài cũng quen thôi" lúc đó mới chịu nín, nhưng độ 10 ngày sau mới dám nhìn lại mặt con.
Trang Thị càng lớn lại càng chứng tỏ mình là phản ví dụ kinh điển của cái đẹp, một đêm thị nằm ngẫm: "ta soi gương tự biết mình vì sao đi tới đâu mọi người lánh xa đến đấy, nhưng làm thân gái cả đời không lãnh nhận lời khen tặng nào của cánh nam nhi thì sống thật uổng, người ta không dám khen ta, hẳn là vì điều luật 258 của triều đình ngăn cấm không cho nói dóc nói láo".
Nghĩ là làm, Trang Thị từ đó ra sức kêu gọi nhân sỹ võ lâm chống lại điều 258 của Triều Đình, nhờ đó mà nổi danh trong giang hồ, gọi là Hãm Diện Kiều.
Phương Uyên, bởi có gương mặt ngây thơ như một chú thỏ non nên được gọi là Đồng Thố Kiều, Uyên trước theo Lâm Bảo Tồn làm việc cho Thiếu Niên Hải Ngoại Lầu, một trong bốn lầu của Thần Địa, về sau vì yêu Phích Lịch Các Chủ Nguyên Kha của Khủng Bố Lầu nên bị người của Thần Địa truy sát, bí thế, Kha nghĩ kế gây nổ để cùng Uyên vào ngục.
Nào ngờ Triều Đình khoan dung, cho Uyên hưởng án treo vô tình chia lìa đôi lứa, Uyên từ đó sinh ra hận Triều Đình thấu gan thấu dạ, ra sức khuyễn mã làm việc cho Dân Chủ Huynh Đệ Hội.
Hoàng Vi thân nữ nhi nhưng tráo trở khôn lường lại có nhan sắc khá mặn mòi nên sau ít năm đã trở thành yếu nhân của Dân Chủ Huynh Đệ Hội, người trong giang hồ gọi ả là Đại Dâm Kiều.
Thông tin đệ có tóm tắt là như vậy.
- Thế đủ rồi - Đồng Tuyền đáp.
- Đệ có một yêu cầu.
- Nhất cầu nhất bảo - Đông Tuyền nửa đùa nửa thật.
- Tất nhiên có, đây là thuốc chống nôn do tự tay đệ bào chế - Hoa Mãn Lâu vừa nói vừa lấy từ tay áo ra một bình thuốc - đệ biết lần này huynh đi tất sẽ giáp mặt Hãm Diện Kiều Đoan Trang, bình thuốc này đến lúc đó ắt cần dùng.
Đông Tuyên khi đó ngửa mặt lên cười rằng:
Biết Ta giáp mặt Kiều Hãm Diện
Bạn chế dược đơn phòng hiểm nguy.
Thiên hạ rộng lớn, cầu tri kỷ
Đã có Mãn Lâu. chẳng mong gì
Đoạn nhìn qua Hoa Trang Chủ nói:
- Đệ có sở cầu gì huynh đều toại nguyện cho đệ.
- Chuyện này đơn giản thôi, không cần huynh lao tâm khổ tứ nhưng hơi trái nguyên tắc của huynh 1 chút.
- Đệ cứ nói.
- Đệ biết, chuyện lần này tất có ẩn tình, huynh xưa nay đâu vì nữ nhân mà vướng bận, nay đệ muốn đi theo để thỏa chí tò mò, và lại đã lâu đệ không ra ngoài, nay có dịp đi cùng huynh còn gì bằng.
Đông Tuyên không đáp, liền thi triển khinh công của Hoa Gia mà đi, Mãn Lâu biết ý cũng vận khí đuổi theo phía sau.
*******
Khinh công của Hoa Gia là tuyệt kỹ vô nhị trên giang hồ, khi thi triển chỉ thấy ảo ảnh tuyệt không thấy thân pháp, Đông Tuyền, Mãn Lâu kẻ trước người sau đi độ 3 ngày thì tới Trá Dâm Viện nằm sâu trong rừng cây Xấu Hổ, đợi đêm đến 2 người đáp lên mái nhà trông vào.
Được một lát, thấy có 4 nữ nhân một trước ba sau đi vào chánh điện của viện. Mãn Lâu quay qua nói với với Đông Tuyền :
- Người mập mạp đi trước, tọa ghế thượng là Bùi Hằng, Dâm Sư của Viện này, 3 người theo sau tọa ghế hạ lần lượt là Đoan Trang, Phương Uyên, Hoàng Vi.
Lúc đó, trong chánh điện vang lên giọng ồm ồm như con ếch đực trưởng thành của Bùi Hằng:
- Ta hỏi 3 ngươi, trên đời này làm gì dễ kiếm ngân lượng mà lại nhàn thân ?
- Kỹ nữ thưa sư phụ ! - cả 3 đồng đáp -
- Thế các ngươi biết nguyên tắc của kỹ nữ chứ ?
- Thưa, không ạ.
- Nguyên tắc thứ nhất, liêm sỉ là băng vệ sinh, nó chỉ có giá trị trong những ngày không thể tiếp khách. Nguyên tắc thứ 2, tiền là huy chương vàng, ai trả không quan trọng, miễn có tiền.
Ở đây, ta không dạy các ngươi bán thân, song nguyên tắc làm việc không khác kỹ nữ, họa lại tranh tố người khác hãm hiếp, sàm sỡ như vụ vừa rồi tuy bán thân mà thực chẳng bán thân, các ngươi làm rất tốt, ngài Hoàng Kỳ Tam Chỉ có lời khen tặng và trọng thưởng.
Hoa Mãn Lâu bất nhẫn, than rằng :
- Đệ tự cho là biết khắp chuyện thiên hạ, song Hoàng Kỳ Tam Chỉ là ai thì quả thực không biết.
- Không trách đệ được, trên giang hồ thực cũng không mấy người biết, bởi những chuyện về hắn xảy ra rất lâu rồi những người chứng kiến cũng không nói truyền ra ngoài.
- Chuyện thế nào vậy huynh ?
- Hoàng Kỳ Tam Chỉ chính là Thần Địa Các Chủ bây giờ, từ sau lần luận kiếm năm xưa hắn không xuất hiện trên giang hồ nữa mà chỉ đứng sau chỉ đạo.
Lần này hắn "mượn đao giết người" cố tình gán ta tội hiếp dâm làm giang hồ đồng đạo nghĩ xâu về ta hẳn vì hắn nhớ đến mối nhục năm xưa. Năm ấy ta truy sát hắn lên tận đỉnh Quy Sơn, giao chiến 3 canh giờ hắn trúng phải hiểm chiêu của ta, từ đó về sau bị bất lực không thể gần nữ nhân.
2 người đang nói chuyện thì trong chánh điện của Trá Dâm Viện xảy ra biến, một nam nhân vận hắc y, che mặt lao vào trỏ kiếm quát :
- Mau mang ngân lượng ra đây nếu không ta hiếp cả đám.
Chẳng ngờ, Bùi Hằng, Phương Uyên, Hoàng Vi liền lao vào : Ta trước, ta trước !
Đoan Trang cũng lấy bức tranh họa của Tưng Bà Bà đem che mặt rồi nhào tới : Ta nữa, ta nữa !
Thấy tình thế nguy hiểm, chẳng thể cam nhẫn, Đông Tuyền, Mãn Lâu nhất loạt lao tới xốc nách tên cướp rồi lao ra ngoài trong tích tắc.
Chạy được một đoạn, 2 người thả tên cướp ra, người hắn run lên bần bật, sụp xuống lạy tạ rối rít, ngước đầu lên thì chẳng thấy người đâu nữa.
Thật là:
Cướp nhầm phải chốn thanh lâu
Kiếm trỏ miệng quát tiền đâu chúng mày
Ruộng khô trâu vắng lâu ngày
Nên nhân cớ ấy đòi cày trước tiên
Thế tình xoay trở đảo điên
Cướp người chẳng được, người liền cướp xuân
May thay ở cửa trầm luân
Còn kẻ quân tử ra tay cứu người./
Haha, Đông Tuyền học sỹ, bái phục bái phục.
ReplyDeletecướp nhầm thì nguy to rồi
ReplyDelete