Con bé nhìn nó, mắt rơm rớm, nó biết con bé sắp nói với nó một điều ghê gớm lắm.
Nó cũng chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì nữa, các nơ ron thần kinh đồng loạt chết lâm sàng cả rồi, một cảm giác tê buốt lan tỏa sắp cơ thể nó. Nó vuột miệng :
- Em muốn nói gì thì nói đi
- Em ... Em ...
Nó ước gì thời gian quay ngược trở lại để nó không phải đối diện với con bé trong lúc này, sớm 5 phút, muộn 5 phút cũng được, nhưng không phải là lúc này. Không đủ kiên nhân để những cơn giật trong người hành hạ, nó hối con bé:
- Em cứ nói đi, anh sẽ không sao đâu, thật đấy!
- Em ... Em ...
Con bé òa lên khóc một cách tức tưởi, con bé còn yêu nó, những lời định nói ra khiến con bé đau lòng, con bé cũng không muốn thế. Còn nó, nó ghét những lúc con bé khóc làm sao, mỗi lần như thế nó cảm thất như có ngàn mũi kim đâm vào tim nó vậy.
Mặt nó tái đi, cơn buốt lại dâng lên, nó bắt 2 chân chéo vào nhau, cố gắng kiềm lòng, rướn người ra trước đưa một tay vuốt tóc con bé :
- em nín đi, chuyện gì đến cũng đã đến rồi, nói một lần dù đau nhưng lòng em sẽ nhẹ hơn, còn anh, mọi thứ cũng sẽ qua đi thôi.
- Em - con bé ngước đàu lên nói trong tiếng nấc - emmm sắp phải lấy chồng rồi, mình chia tay nhé anh.
Trời nổi dông, sét đánh đì đùng, lời con bé như tiếng sấm làm ù tai nó, choáng váng, người nó lặng đi, đôi chân run rẩy, nó bấu 2 tay vào đùi để cố bình tĩnh lại.
Nó không khóc, nhưng trời thì đổ mưa, mưa to lắm, như ngàn ngọn giáo lao xuống đất vậy. Rồi đột ngột nó đứng dậy, nó không chịu đựng nổi nữa, nó chạy như bay từ quán cafe đâm sầm vào cơn mưa.
Chạy được một quãng nó đứng lại, giang 2 tay ra đón mưa, nó ngữa mặt lên trời để cho mưa bắn té tát vào mặt.
Thả lỏng người, nó co bóp bàng quang đẩy nước tiểu ra, ra đến đâu, lòng nó nhẹ đến đấy, nó mỉm cười :
- Gấu chó ! làm bố mày nhịn lâu bỏ mẹ !
Nó cũng chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì nữa, các nơ ron thần kinh đồng loạt chết lâm sàng cả rồi, một cảm giác tê buốt lan tỏa sắp cơ thể nó. Nó vuột miệng :
- Em muốn nói gì thì nói đi
- Em ... Em ...
Nó ước gì thời gian quay ngược trở lại để nó không phải đối diện với con bé trong lúc này, sớm 5 phút, muộn 5 phút cũng được, nhưng không phải là lúc này. Không đủ kiên nhân để những cơn giật trong người hành hạ, nó hối con bé:
- Em cứ nói đi, anh sẽ không sao đâu, thật đấy!
- Em ... Em ...
Con bé òa lên khóc một cách tức tưởi, con bé còn yêu nó, những lời định nói ra khiến con bé đau lòng, con bé cũng không muốn thế. Còn nó, nó ghét những lúc con bé khóc làm sao, mỗi lần như thế nó cảm thất như có ngàn mũi kim đâm vào tim nó vậy.
Mặt nó tái đi, cơn buốt lại dâng lên, nó bắt 2 chân chéo vào nhau, cố gắng kiềm lòng, rướn người ra trước đưa một tay vuốt tóc con bé :
- em nín đi, chuyện gì đến cũng đã đến rồi, nói một lần dù đau nhưng lòng em sẽ nhẹ hơn, còn anh, mọi thứ cũng sẽ qua đi thôi.
- Em - con bé ngước đàu lên nói trong tiếng nấc - emmm sắp phải lấy chồng rồi, mình chia tay nhé anh.
Trời nổi dông, sét đánh đì đùng, lời con bé như tiếng sấm làm ù tai nó, choáng váng, người nó lặng đi, đôi chân run rẩy, nó bấu 2 tay vào đùi để cố bình tĩnh lại.
Nó không khóc, nhưng trời thì đổ mưa, mưa to lắm, như ngàn ngọn giáo lao xuống đất vậy. Rồi đột ngột nó đứng dậy, nó không chịu đựng nổi nữa, nó chạy như bay từ quán cafe đâm sầm vào cơn mưa.
Chạy được một quãng nó đứng lại, giang 2 tay ra đón mưa, nó ngữa mặt lên trời để cho mưa bắn té tát vào mặt.
Thả lỏng người, nó co bóp bàng quang đẩy nước tiểu ra, ra đến đâu, lòng nó nhẹ đến đấy, nó mỉm cười :
- Gấu chó ! làm bố mày nhịn lâu bỏ mẹ !
tốt quá
ReplyDelete