Tuesday, May 14, 2013

Kịch bản quảng cáo : DẦU ĂN NEPTUYN [just for fun]

5 năm rồi, Like sống như chẳng biết ngày mai, hắn vẫn đi làm, nhưng sau giờ tan sở không còn là những bữa cơm với gia đình, cùng xem ti vi hay hò hẹn như trước nữa, thay vào đó là những đêm cuồng loạn đến say khướt rượt ở quán Bar.

Ngày nào cũng thế, uể oải đi làm, làm xong lại sà vào lòng rượu, lúc lên Taxi về nhà cũng là lúc những tiểu thương dọn hàng cho ngày mới.

Về đến phòng, hắn lại nằm vật ngay ra giường, việc tháo giày và thay quần áo để dành lúc hắn tỉnh dậy, nghĩa 9-10 giờ sáng.

Ba mẹ nói, hắn bỏ ngoài tai, bạn bè nói, hắn lảng đi nơi khác, chỉ có rượu thuần phục hắn và chỉ có bồn rửa mặt mới làm hắn tỉnh táo trong tích tắc, bởi ngay sau đó, hắn lại uể oải đến công ty.

Hắn, một tay quản lý cừ khôi ở một công ty liên doanh Việt - Nhật, được không ít nữ nhân viên trong công ty để ý vì cái mã phớt đời, vì tướng tá cao ráo, và vì hắn không thiếu tiền. Nhưng tất cả các cô, kể cả những cô nhan sắc không kém Ngọc Trinh bao nhiêu cũng đều nhận lại từ hắn một cục lơ lạnh ngắt.

Cũng may là hắn yêu rượu, nếu không người ta đã bảo hắn gay rồi. Cũng may là hắn giỏi, nếu không công ty đã đá đít hắn lâu rồi.

Và vì thế, nên hắn vẫn thế cho đến một ngày ... hắn bước xuống khỏi taxi để vào quán bar quen thuộc, quán đóng cửa, hắn lang thang trên phố như thằng nghiện thiếu thuốc và rồi lần đầu tiên sau 5 năm, hắn về nhà trước 12h đêm một phút.

Hắn ngâm mình trong bồn nước ấm, ngã đầu ra sau phì phèo thuốc, hẳn chẳng nghĩ gì cả, bỗng có tiếng gõ cữa : Côc! Côc! Côc!

Hắn làm lơ, hút nốt điếu thuốc, rồi mới bước ra khỏi bồn, quấn khăn quanh mình rồi đi ra mở cửa, cửa mở, chẳng có ai cả, chẳng bận tâm hắn đóng lại rồi quay lưng bước vào.

Coc! Coc! Coc! lại có tiếng gõ, hơi cáu, hắn đi nhanh hơn về phía cửa, Cạch ! cửa mở, chẳng có ai cả. Hắn đóng sầm cửa lại, miệng lầm bầm chửi rủa.

Coc! Coc! Coc! lần này hắn chạy như bay, mở cửa ra trong tích tắc, một bóng đàn ông trắng nhợt lướt đi như gió. Là Tuấn ! hắn chạy vội theo, miệng muốn gọi tên mà cổ họng như cứng lại.

Tuấn đến tìm hắn thật sao ? hay hắn bị ảo giác ? hắn tự hỏi. Rồi hắn nhớ lại, 5 năm về trước Hắn và Tuấn là một cặp, vâng đàn ông yêu nhau đâu có lỗi, càng không có lỗi khi cùng nhau tìm được hạnh phúc, họ cùng đi ăn, cùng đi shopping, cùng dạo trên những con phố, cùng đến Bar, cùng uống một loại rượu. Thắm thiết vô cùng !

Nhưng rồi, chính trên chiếc giường đáng ghét kia, Tuấn rời bỏ hắn, đêm hôm đó nhà hết dầu ăn, vì hắn mà Tuấn đã đau đến chết.

Từ đó, hắn chỉ về nhà, ngủ trên chiếc giường đó, trong những cơn say...





---------------------
Bài học rút ra cho chúng ta : 
Khi tình cũ gõ cửa - hãy nhớ lại lý do vì sao chúng ta chia tay...

Chứ đừng nhớ lại rằng chúng ta đã từng thắm thiết yêu đương như thế nào 

1 comment: