Chớm bão, gió lùa mạnh, mưa nặng hạt, ở góc tối của "nhà lao", những đồng đội của Đỗ Cường kết với nhau thành một chiếu cầu thang, người này đứng lên vai người kia, người kia nắm chắc tay người đối diện.
Đỗ Cường cùng hai người khác, lấy đà nhảy lên cầu thang bay qua bên kia tường thép gai.
"Bịch" "Bịch" "Bịch" . Cả ba tiếp đất gọn gàng.
Khom người lại, di chuyển bào bụi cây để tránh ánh đèn pha sáng lóa đang chạy đi chạy lại, Đỗ Cường thì thầm với Tùng và Hào:
- Anh ước lượng rồi, bây giờ chúng di chuyển theo bờ biển, khoảng 3 dặm thì tới khoảng cách có thể khởi động máy.
- Kế hoạch sao anh?
- Di chuyển cùng nhau, nếu bị phát hiện, chia làm 3 hướng, chạy thật nhanh và khởi động máy, sau đó thì ...
- Cùng lắm là chết thôi, hai trăm người chúng ta, từ khi nhận nhiệm vụ đã xác định thế rồi còn gì.
- Được. Đi thôi.
Bỗng nhiên Đỗ Cường thấy lạnh ở gáy, có gì đó bằng kim loại đang chĩa vào anh. Bằng động tác nhanh nhẹn, anh rút người quay lại túm lấy nó ...
"Suỵt". Kẻ vận đồ đen phía sau đưa ngón tay lên môi ra hiệu.
- Chúng tôi lên đảo giải cứu các đồng chí.
- Bằng cách nào? Đỗ Cường định thần rồi hỏi lại
- Tàu ngầm.
- Như thế bứt dây động rừng, với cả nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
- Anh có ý gì khác không?
- Bây giờ các anh đưa cậu Tùng đây tiếp cận với những tàu cá mà chúng tôi đưa tới đảo này, còn chúng tôi chỉ cần một cái kìm là đủ, anh em đây đều là lính đặc công có thể tự lo liệu.
- Sau đó thì sao?
- Không gì cả, có thể coi chúng tôi là quân đổ bộ. Không có thời gian nấn ná đâu, các đồng chí đi đi.
* * *
Gió điên cuồng, biển gào thét theo gió, tàu của Hoàng chao đảo khi bắt đầu đi vào vùng bão. Gió muốn lôi người xuống biển, mưa xối rát mặt mày:
- Di chuyển theo chiều gió, mở vòng tròn lớn rồi nhỏ dần vào mắt bão
- Rõ.
Sóng đội tàu lên rồi ném xuống, sét đánh ngan trời hù dọa, mây đen ngòm vần vũ ngay trên đầu.
- Bẻ lái sang phải 20 độ
- Rõ
Hoàng bấu chặt tay, môi mím lại, cố giữ chân mình đứng vững, quân áo ướt sũng vẫn phần phật muốn rách toạc, tóc anh muốn bay khỏi đầu.
- Giảm tốc độ, nếu không chúng ta bị hất tung mất
- Rõ.
Từ xa, một trụ nước xoáy lớn cao vút lên trời, nó di chuyển như một gã say, thân hình ưỡn ẹo, bước chân đánh võng.
- Vòi rồng, có vòi rồng thưa thuyền trưởng.
- Bình tĩnh, giảm tốc độ, chuẩn bị động cơ phản lực
- Rõ
Vòi rồng ngày càng tiến sát gần, trường lực hút của nó bắt đầu lan tới tàu của Hoàng.
- Tính được chu kỳ của nó chưa?
- Rồi thưa thuyền trưởng, khoảng cách là 200 mét, khi đến vị trí của chung ta nó sẽ đánh sang bên phải.
- Được, cho tàu đổi hướng, khởi động động cơ phản lực phụ.
- Rõ.
Tàu của Hoàng tăng tốc di chuyển về bên trái. Vòi rồng đi qua, mọi thứ bình yên trở lại, dĩ nhiên nếu coi gió giật, mưa lớn, sóng dữ là bình yên, dù sao còn đỡ hơn vòi rồng, Hoàng nghĩ thế.
- Đến lúc rồi, đổi hướng tàu ngay
- Rõ.
Bình yên thực sự, đó là mắt bão
- Giữ tốc độ bằng với tốc độ của bão
- Vâng thưa thuyền trưởng.
* * *
- Các cậu, bão đã đã vào Hoàng Sa, thời khắc của chúng ta sắp đến rồi.
- Hoan hô, chúng ta sắp bay, sắp ném bom rồi lượn lờ trên trời Hoàng Sa.
- Các chàng trai trẻ, chúng ta sắp bước vào một nhiệm vụ nguy hiểm, có lẽ các bạn sẽ nghĩ nhiệm vụ của tôi đã kết thúc, đào tạo các bạn, lên kế hoạch đưa các bạn đến đây, thế là đủ.
- ...
- Có lẽ cấp trên sẽ nghĩ, tôi quá quan trọng để mạo hiểm, tôi cần cho những kế hoạch khác nữa, Trường Sa chẳng hạn.
- ...
- Nhưng không, tôi sẽ bay cùng các bạn, sẽ chiến đấu cùng các bạn.
- Hoan hô thầy, hoan hô thiếu tá.
Tràng pháo tay bắt đầu nổ ra, rồi vang dài.
- Các bạn biết tại sao không?
- Tại sao?
- Vì tôi cũng đôi mươi như các bạn. ... Chỉ là có thêm hơn 20 năm kinh nghiệm mà thôi. Không được bay trên đầu kẻ thù, tôi sẽ buồn tủi mà chết mất.
Tiếng cười vang trên tàu, giữa lòng biển đông. Những người lính cười, trước khi ra trận.
* * *
Tùng khởi động máy nhiễu sóng, hệ thống ra đa bị vô hiệu hóa. Tiếng súng đầu tiên thuộc về tàu của Hoàng, quân ta áp sát và đổ bộ lên các đảo ở phía Đông Hoàng Sa. Ở phía Tây Hoàng Sa, đang đối mặt với Hải Quân và Cảnh Sát Biển Việt Nam, nghe được tin ấy, Hải Quân Trung Quốc bắt đầu rối loạn.
Bão đi qua, đội tiêm kích chia làm hai nhóm, một nhóm hạ hết các tàu chiến, nhóm kia ném bom hạ các cứ điểm trên đảo. Đỗ Cường và Tiến Minh chỉ huy anh em chiếm được nhà lao, dùng đó làm căn cứ tạm thời.
Từ căn cứ hải quân Trung Quốc, lệnh khai hỏa được truyền đi, nhưng tên lửa và báy bay của chúng đều bị đánh chặn một cách ngoạn mục, chỉ có Sùng Lãm và Lộc Tục biết họ đã làm gì với số tên lửa và máy bay đó, người ta gọi đó là "thiết bị định vị", rồi thì "công nghệ bán dẫn dẻo", dù thế nào thì nó cũng giúp tên lửa của ta săn được mục tiêu di động mà không cần ra đa.
Nguyên Hương xông pha, chứng kiến và ghi lại toàn bộ cuộc chiến với sự tháp tùng của Tuấn. Đã có những hi sinh, mất mát, nhưng đó là một trận chiến lịch sử.
Ngày 2-9 - 2041, Việt Nam hoàn toàn kiểm soát Hoàng Sa. "Kế hoạch Z" thành công mỹ mãn, chỉ có sự xuất hiện của Nguyên Hương là không được lường trước.
* * *
Tại bộ chỉ huy:
- Tư lệnh sẽ làm gì trong kì nghỉ phép sắp tới.
- Tôi sẽ dành thời gian để suy nghĩ về việc quân của Trung Quốc ở Trường Sa đang bị cô lập.
(Hết)
ý tưởng rất hay đấy
ReplyDelete